CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Nước chát chấm đậu hũ


phan 30

 Chỉ thấy Đường Hạo Dương không vội từ phía sau trên giá sách cầm một cái hộp, mở ra vừa nhìn bên trong tất cả đều là bản vẽ.

 “Đây là cha ta cho ta, bên trong bức tranh chính là các loại bảo vật hiếm quý. Mỗi bức họa bên cạnh còn ghi chất liệu, định giá, chủ bảo vật.”, liền từ bên trong rút hé ra:
 “Nàng xem, vòng tay này đúng là Bái Nhi mang.”

 Cầm lấy bức tranh, Tạ Thanh Kiều chỉ có thể thấy con mắt của Đường Hạo Dương thật đúng là độc!

 “Thiếp nhớ mang máng, vòng tay này là nhị phu nhân tặng cho Bái Nhi.”

 Gặp Đường Hạo Dương bộ dáng trầm tư, Tạ Thanh Kiều nói:
 “Chàng hoài nghi, nhị phu nhân cùng nhạc hồng có một loại quan hệ gì đó, phu nhân Nhạc Hồng đem vòng tay tặng cho nhị phu nhân? Hơn nữa không chừng, chuyện lần này cũng là nhị phu nhân gây nên!”

 Tạ Thanh Kiều trong lòng suy nghĩ, hoàn toàn không có chú ý Đường Hạo Dương đang nhìn nàng.

 “Quả nhiên, vẫn là bình thường tốt hơn.” Đường Hạo Dương trong lòng thở dài, giờ phút này nương tử hắn giống như sư tử cái mở mắt, móng vuốt còn kém mài có thể sắc như dao.

 “Hiện tại truy cứu là ai gắn với thời gian còn sớm, như thế nào làm cho trong phủ thoát ly khốn cảnh mới là việc cấp bách.” Đường Hạo Dương rót cho Tạ Thanh Kiều chén trà, cho nàng giảm nhiệt.

 Nhiều gạo như vậy sẽ không cứ như vậy tiêu thất, huống chi những ngày này cửa thành đóng chặt, chỉ cần…

 Đang khi Đường phủ cùng tư luật nha môn hai người đồng thời nghĩ đến: “Chỉ cần có thể tìm được những gạo kia hiện tại ở nơi nào, liền nhất định có thể cho Đường phủ một cái trong sạch!”

 Nhưng kia gạo hiện tại đến tột cùng ở nơi nào ?

 “Vì sao có gạo cũ ?” Tạ Thanh Kiều nhấp một ngụm trà, trong lòng cơn tức cũng tiêu đi xuống không ít:
 “Thiếp cảm thấy được, những vụn tấm kia mới là mấu chốt.”, phát hiện Đường Hạo Dương vẫn nhìn nàng, xem trên mặt nàng nóng lên trong lòng chột dạ:
 “Đúng không… ?”

 “Đúng! Quá đúng rồi!” Đường Hạo Dương sắc mặt vui mừng. Nhưng là, hiện tại mỗi người đều ở chú ý những gạo cũ kia đi nơi nào, căn bản là không có người sẽ nghĩ những vụn kia là từ đâu tới!

 Mặc dù hiện tại bởi vì lũ thu thiếu lương thực, triều đình cho các nơi điều vận mễ lương. Không chỉ là gạo cũ, vụn tấm cũng ở trong thứ cần chuẩn bị.

 Chỉ tìm được thương hộ bán vụn tấm, xem những ngày này là ai từ chỗ của hắn mua đi lượng lớn, vụ án này có thể giải quyết dễ dàng!

 “Nhưng kẻ có vụn tấm lớn như vậy nhất định sẽ là người trong thương hội.” Đường Hạo Dương nhẹ gõ mặt bàn:
 “Bất quá sổ sách thương hội đã bị nha môn lấy đi, muốn nhìn còn phải tìm Lâm huynh hỗ trợ.”

 Lúc này tư luật nha môn, Lâm Mặc đang liếc nhìn sổ sách thương hội. Nhưng nhìn vài trang sau, hắn quyết đoán khép lại những thứ thứ hắn tựa hồ xem không hiểu lắm.

 ” Gian thương, phương thức ký sổ như thế nào kỳ quái như thế!” Lâm Mặc là một từ không làm khó dễ người của mình, nếu đã mình xem cố hết sức vậy thì tìm kẻ hiểu công việc không được sao. Thừa dịp không có người chú ý lúc này đem sổ sách nhét vào điềm nhiên như không từ nha môn mang ra ngoài.

 Ngày hôm sau, Lâm Mặc tiếp tục vâng lệnh đại nhân tiếp tục thẩm tra xử lí Đường phủ. Bởi vì ngày hôm qua Đường Tam thiếu gia không có thẩm xong, cho nên hôm nay sáng sớm hắn là người thứ nhất.

 “Ừ, ta biết rồi. Các ngươi rất ngây ngô, không có việc gì cũng đừng có ra cửa. Ở nhà vẽ tranh, đọc sách rất tốt.” Lâm Mặc đứng người lên, đến phía sau, Tạ Thanh Kiều liền vội vàng tiến lên không thanh sắc đem sổ sách cầm tới:
 “Lâm đại nhân quá khách khí, ngài đi thong thả.”

 Đợi Lâm Mặc đi rồi, Tạ Thanh Kiều lập tức đóng cửa lại, đem sổ sách đưa cho Đường Hạo Dương:
 “Không nghĩ tới, hắn rõ ràng cùng ý nghĩ với chúng ta!”

 Đường Hạo Dương lập tức lật xem sổ sách, đồ chơi này nhanh phải trả lại cho Lâm Mặc, nếu không bị tra xét ra cũng rất phiền toái.

 Qua một canh giờ, Lâm Mặc lại vút qua đến chỉ là giờ phút này bên cạnh nhiều hơn một người gì, đúng là Đại lý tự khanh đường bộ phong!

 Lâm Mặc trong lòng được kêu là khổ a, cái ông đường bộ phong không tới sớm không trễ hết lần này tới lần khác chờ hắn đem sổ sách tự mình mang ra khỏi nha môn lại đến. Nếu không nhanh chóng trả lại, đến buổi chiều đại nhân tra xét sổ sách hắn liền ăn không hết ôm lấy đi.

 Không chỉ có Lâm Mặc gấp, Đường Hạo Dương cùng Tạ Thanh Kiều trong lòng cũng gấp. Gặp đường bộ phong giống như động tác chậm ngồi xuống, định khí, nhắm mắt, ngưng thần, mở mắt đợi này một bộ quá trình kết thúc, phỏng đoán một nén nhang cũng đốt xong.

 Nhìn thấy bên cạnh bếp lò bàn nấu nước, Tạ Thanh Kiều lúc này rót một chén trà, đưa cho đường bộ phong. Ai ngờ dưới chân nghiêng một cái, một ly trà nóng tất cả tung đi ra ngoài, thực sự như khí tràng lúc trước nàng giội tranh giả.

 “Này? Thực xin lỗi thực xin lỗi!” Tạ Thanh Kiều không khỏi trừng lớn hai mắt, vội vàng chạy tới. Đường bộ phong trong lòng tức giận, Đường phủ này như thế nào cũng là đại trạch, như thế nào có cô gái này động tay động chân.

 “Không có việc gì, không có việc gì.” Đường bộ phong liên tục khoát tay, ai ngờ Tạ Thanh Kiều sửng sốt vẻ mặt thẹn ý:
 “Dân nữ lau lau giúp ngài, ngài thông cảm một chút, dân nữ cho tới bây giờ chưa thấy quan lớn như vậy thực rất khẩn trương.”

 Đường bộ phong gặp giọng nói của nàng nhu hòa, thập phần thành khẩn, trong lòng cũng hết giận hơn phân nửa. Nhưng khi hắn cúi đầu vừa nhìn triều phục của mình chẳng biết lúc nào bị Tạ Thanh Kiều lau thành khăn lau!

 Lâm Mặc đều không dám nhìn tới sắc mặt ân sư hắn, cái cô gái họ Tạ này, rõ ràng trên khăn tay thoa thuốc màu!

 Đường Hạo Dương trong lòng trích máu, trộm nhìn lén mắt cái hộp bị mở ra, thuốc màu kia hắn đều không dám dùng. Đây chính là thuốc màu đại hoạ sĩ Thẩm Dục sử dụng, cứ như vậy bị nương tử của hắn cầm đi bôi triều phục.

 “Thực xin lỗi thực xin lỗi.” Tạ Thanh Kiều vẻ mặt áy náy:
 “Này này này, ngài biết rõ, dân nữ gần đây lại học vẽ, cho nên… Này này, không biết như thế nào, liền lấy tới trên cái khăn. Dân nữ…”

 Không đợi Tạ Thanh Kiều nói xong, đường bộ phong lập tức từ trên ghế đứng lên, chỉ sợ nàng còn muốn làm ra cái gì trò.

 “Lâm Mặc, trò tới đây thẩm hai người này, vi sư đến nơi khác đi dạo.”

 “Vâng.” Lâm Mặc cung kính vái chào. Thật vất vả đưa đi đường bộ phong, Tạ Thanh Kiều đứng ở cửa canh chừng, nàng tin tưởng mình đã để lại ấn tượng khắc sâu cho đường bộ phong. Mấy ngày này nếu tái kiến nàng, đường bộ phong đều cần phải nhượng bộ lui binh.

 Đường Hạo Dương đem sổ sách đưa cho Lâm Mặc:
 “Bán ra vụn kia tổng cộng có 5 gia!”

 “Cũng chính là một nhà trong đó chính là cái chúng ta muốn tìm?”

 “Nhìn thẳng 5 thương hộ này.” Đường Hạo Dương nói:
 “Mặt khác thả ra tin tức, là giúp nạn thiên tai vụn tấm mấy ngày nay có thể đưa ra thành. Người giấu gạo cũ nhất định sẽ xen lẫn trong đội ngũ vận giúp nạn thiên tai, đem gạo cũ vận ra Vân Châu, chấm dứt hậu hoạn.”

 Lâm Mặc câu dẫn ra một nụ cười tươi tắn:
 “Sau đó chúng ta gậy ông đập lưng ông!”

 Tạ Thanh Kiều tựa ở cửa, trong lòng thở dài như thế nào nàng sao toàn quen biết người chút ít bề ngoài ôn nhu nội tâm hiểm ác đây, ai…



Chương 57
 Đường Hạo Dương đang hết sức chuyên chú gọt trái táo, Tạ Thanh Kiều thì thỉnh thoảng hướng ngoài cửa nhìn lại. Những ngày này, Lâm Mặc giống như mất tích . Từ lần trước cùng Đường Hạo Dương thảo luận sổ sách sau lại cũng không có tới, cũng không biết bây giờ bên ngoài hình như thế nào. Chỉ biết là Đại ca bị gọi qua hai lần, cả Đường phủ bị thủ càng nghiêm, ngay cả mua thức ăn đều không cho tùy ý ra cửa.
 “Chàng thật đúng là không vội.” Tạ Thanh Kiều cau mày trở về, không khách khí chút nào từ trong tay Đường Hạo Dương cầm lấy trái táo:
 “Nếu là người bán vụn tấm kia so với chàng còn bảo trì bình thản, vụ án này thật đúng là không dứt.”

 “Gấp cái gì, lũ thu còn có hơn một tháng mới có thể đến.” Đường Hạo Dương lau lau tay:
 “Nàng cho rằng người khác sẽ miễn phí đem gạo cũ đổi thành vụn tấm?”

 “Chẳng lẽ còn có những thứ khác?” Tạ Thanh Kiều cắn trái táo vững vàng nói:
 “Vụn tấm đổi gạo cũ đã là mua bán quá lãi.”

 “Nhưng đây chính là nguy hiểm rơi đầu! Nàng cho là tiền trọng yếu hay là đầu trọng yếu?”

 Tạ Thanh Kiều trầm tư một lát: “Ý của chàng là, thương hộ bán vụn tấm cùng người hãm hại Đường phủ ạt thành một khoản giao dịch. Ngoại trừ đổi gạo cũ người kia còn cho phép thương hộ có hững thứ khác tốt. Mà Đường phủ bây giờ còn không có suy sụp, chỗ tốt kia cũng sẽ không thực hiện. Tất cả mọi người đang đợi tin, chỉ cần lũ thu vừa đến triều đình sẽ cử quan chuyên môn vì bởi vì lũ thu gặp tai hoạ châu huyện mở quan đạo, lúc này bọn họ sẽ lẫn trong đám người đem gạo cũ chuyển ra Vân Châu thành, đến tiêu tang vật chứng!”

 Đường Hạo Dương tán thưởng gật đầu:
 “Chỉ cần lũ thu không đến, bọn họ nếu muốn ra khỏi thành liền còn phải trải qua cửa thành Vân Châu thành!”

 “Nhưng rốt cuộc chỗ tốt là gì đây?” Tạ Thanh Kiều hung hăng cắn táo thật sự là không nghĩ ra. Chỉ thấy Đường Hạo Dương khẽ cười một tiếng:
 “Nếu là nội tặc, như vậy nhất định cùng Đường phủ có quan hệ. Nàng đang ở đây nghĩ Đường phủ cái gì đáng tiền nhất?”

 “Đồ cổ!” Tạ Thanh Kiều bật thốt ra.

 “Nương tử cao minh.” Đường Hạo Dương khó chịu vỗ tay, lại lọt vào ánh mắt khinh khỉnh của Tạ Thanh Kiều. Người này rõ ràng cái gì cũng biết còn hết lần này tới lần khác làm bộ như là nàng suy luận ra ngoài dự liệu.

 “Làm sao vậy?”

 Đang nói chuyện tốt, như thế nào Tạ Thanh Kiều đột nhiên liền sắc mặt tái nhợt. Đường Hạo Dương vội vàng đỡ nàng đến nằm trên giường:
 “Ở đâu không thoải mái, ta đi tìm lang trung?”

 Tạ Thanh Kiều khoát khoát tay:
 “Không có gì bệnh cũ.” Ngực của nàng có vết sẹo, tại nàng mới vừa xuyên đến liền có, cho đến ngày nay vẫn như cũ không có phai nhạt. Đã có thật nhiều năm không đau, gần đây là như thế nào thỉnh thoảng liền mơ hồ đau.

 “Thật không có chuyện?” Từ sắc mặt xem như thật không tốt:
 “Ta xem đi trong phủ mời lang trung đến.” Rồi gọi đi thỉnh lang trung.

 Tạ Thanh Kiều nhắm hai mắt lại, nỗ lực điều tức hô hấp làm cho mình dễ chịu hơn một chút.

 Hơn thế đồng thời, đường bộ phong đang trong nhà Lâm Mặc vẻ mặt nghiêm túc nhìn người trước mắt.

 “Đừng cho là ta không biết chuyện trò cùng những người kia ở Đường phủ. Nhưng trò nhớ kỹ tu thân phận của mình, lúc thẩm án ũng không thể bí mật mang theo cảm giác riêng tư.”

 Lâm Mặc cúi thấp đầu t cũng không giơ lên bình tĩnh đáp:
 “Ân sư, hoàng thượng mật chiếu ngài rốt cuộc khi nào thì mới có thể cho đồ đệ đây?”

 Đường bộ phong sững sờ, tiểu tử này khi nào thì… Tiện đà cũng hiểu, Lâm Mặc cùng Đường phủ gần, lai lịch chân chính của Đường phủ chỉ sợ trò này cũng hiểu rõ rõ ràng tường tận.

 “Lâm Mặc tiếp chỉ “

 “Phụng thiên thừa vận, Hoàng Thượng chiếu viết, Lâm Mặc phụ trợ đường bộ phong cùng nhau làm việc xử lí vụ án tham ô của Đường phủ, cần phải bảo vệ Đường phủ chu toàn.”

 “Thần lĩnh chỉ.”

 Lâm Mặc đứng người lên, lại khôi phục lại bộ dáng lười biếng như trước, đi đến bên cạnh ân sư của mình:
 “Ân sư a, chỉ cũng tuyên, ngài đường cũng qua, kế đó có phải hay
 không muốn đem vụ án Thanh Châu ba mươi năm trước cho đồ đệ xem một chút?”

 Đường bộ phong vuốt râu: “Trò muốn xem?”

 Lâm Mặc gật đầu: “Muốn xem muốn xem.”

 “Thật sự liền nghĩ như vậy xem?”

 Lâm Mặc chân chó cười:
 “Hắc hắc, đại án như thế có ai lại không muốn xem đây.”

 Đường bộ phong mỉm cười gật gật đầu. Sau đó, không chút do dự, chém như đinh đóng cột :
 “Không mang!” Nói rồi sải bước ra cửa.

 Lâm Mặc: “…”

 Hắn là cố ý! Tuyệt đối là! Lâm Mặc đáy lòng kêu rên, cái lão nhân này khẳng định là bởi vì hắn lúc trước không có lưu lại kinh mà trở về Vân Châu ghi hận trong lòng!

 Đang lúc Lâm Mặc tức rót xuống chén thứ ba thời điểm, nha dịch nha môn chạy vào:
 “Lâm đại nhân, cái ngài nói quả nhiên xuất hiện!”

 Xuất hiện? ” Lâm Mặc lập tức đứng lên:
 “Ngươi là ở nơi nào trông thấy, là ai ôm đi ?”

 Nha dịch nói: “Cái bình không có xuất hiện. Bất quá những ngày qua ngài để cho chúng ta canh giữ chung quanh các đồ cổ, sáng sớm hôm nay nô tài thấy cửa hàng Trần lão bản tây phố một người cầm bức họa vào. Về sau sau khi nô tài nghe ngóng thì ra là phía trên bức tranh kia vẽ chính là cái bình, bởi vì một chút nguyên nhân cái bình không thể mang ra, liền vẽ bức tranh thỉnh chưởng quỹ đồ đánh giá cái giá của nó.”

 Sau khi nha dịch dựa vào trí nhớ đại khái miêu tả bộ dáng của bình trong bức tranh, Lâm Mặc nghe được con mắt tỏa sáng. Đường Hạo Dương đánh giá quả nhiên đúng vậy, thật đúng là cái bình cùng hắn miêu tả cùng một bộ dáng.

 ” cửa hàng Trần lão bản Tây phố.” Lâm Mặc trong lòng đã có tính toán. Này mọi người làm ăn trơn như con lươn, nếu như không phải là hiện trường bắt sau đó nhất định sẽ bị bọn họ phủi sạch sẽ.

 “Đại nhân, đại nhân ngài này là muốn đi đâu

 Lâm Mặc cũng không quay đầu lại:
 “Tư luật nha môn, nói cho Lâm bá tđêm nay ta không trở lại.”

 Đến nha môn, liền trông thấy đường bộ phong đang thảnh thơi uống trà nhìn xem hồ sơ Vân Châu thành những năm gần đây. Lâm Mặc lập tức tiến lên:
 “Ân sư, chúng ta bây giờ phải tập trung nhân thủ đi nhìn chằm chằm cửa hàng tây phố, cửa thành cũng phải…” Phát hiện đường bộ phong đã là bộ dáng bức dầu muối không vào. Lâm Mặc tự xưng là người tính nhẫn nại tài trí hơn người, nhưng trước mắt đường bộ phong tựa hồ nói cho hắn biết gừng càng già càng cay!

 Rốt cục, Lâm Mặc nhận mệnh cúi đầu, thành thật cung kính nói:
 “Trò sai rồi.”

 “Sai gì?”

 “Không nên coi thường cục diện, tùy ý lười biếng.”

 Đường bộ phong nhẹ giơ lên đôi mắt, người trẻ tuổi là quá mức ngạo khí. Bất quá… Hắn thích, Đại Lý tự khanh nhất định phải có phần ngạo khí này! Lúc này ném ra một cái hộp gỗ, Lâm Mặc cầm lấy mở ra vừa nhìn binh phù điều binh!

 “Ân sư, thì ra là…” Thì ra là hắn đã sớm liệu đến sao?

 “Vì phòng ngừa tái xuất hiện sự kiện đổi gạo, cho nên Bản quan quyết định đem gạo cũ ở Vân Châu thành vận chuyển đến nơi châu phủ sẽ có lũ thu!”

 “Dạ! Hạ quan tuân mệnh!”

 Đường phủ trong Phật đường, một người gõ mõ, không chút nào bị cước bộ vội vã lão ma ma ảnh hưởng.

 “Phu nhân, nha môn…”

 Không đợi nói xong, nhị phu nhân nói:
 “Làm cho hắn ổn định.”

 “Những ngày này nha dịch ở trên đường cái vòng tới vòng lui, hắn sợ vạn nhất để lộ chuyện gạo cũ…”

 “Làm cho hắn đợi đến lũ thu! Nếu không hắn cả đời này cũng đừng nghĩ có được cái bình kia!”

 “Vâng.”

 Tự Vân Châu thành dẫn đầu đem tấm đã qua ba ngày. Lâm Mặc đáy lòng buồn bực, vị Trần lão bản kia rõ ràng bảo trì bình thản như vậy.

 “Người khác cho chỗ tốt,đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy liền buông tha chỗ tốt kia.” Trên ghế thái sư đường bộ phong hừ lay nhẹ đầu.

 “Ân sư có cao kiến gì?”

 Đường bộ phong vẫn bộ dáng như cũ ngưng thần định khí:
 “Nếu thành trăng trong nước qua đi thì khoản mua bán này dĩ nhiên là làm không được.”

 Lâm Mặc hai mắt tỏa sáng, cái lão đường bộ phong này thật không hổ là Đại Lý tự khanh, công phu âm nhân quả nhiên đệ nhất! Lúc này viết 1 phong mật thư cho Đường Hạo Dương, làm cho hắn cần phải tạo một cái bình giả ra.

 Lúc Đường Hạo Dương chứng kiến tin này khóe miệng nhìn không được rút rút. Lâm Mặc này, huynh cho rằng cái bình giống bức tranh có thể dễ làm giả sao, có thể tại chỗ liền đốt sao?

 “Vậy làm sao bây giờ?” Tạ Thanh Kiều cũng có chút nóng nảy, từ trong thư xem bình này chính là mấu chốt.

 Đường Hạo Dương cho nàng một cái ánh mắt an tâm cũng may hắn có hàng tồn!

 Tạ Thanh Kiều: “…” Trong phủ này rốt cuộc còn có bao nhiêu đồ không có bị hắn tạo giả qua a!

 Bình màu ngọc, là bình hiếm thấy trong thiên hạ, bình ngọc này 1 đôi, 1 là bình tiên hoàng năm đó đem chôn cùng, thế gian chỉ còn lại 1 cái bình ngọc là trấn phủ chi bảo Đường phủ.

 “Không nghĩ tới nhị phu nhân rõ ràng dùng bình ngọc cùng Trần lão bản kia làm điều kiện trao đổi.” Tạ Thanh Kiều thở dài nói:
 “Bất quá ngẫm lại cũng đúng là chỉ có bình này mới có thể khiến phải vị lão bản yêu tiền như mạng động tâm.”

 “Còn có một cái. Trần lão bản là thương nhân gian trá Đại ca vẫn muốn đem đá ra khỏi thương hội, chỉ sợ đây cũng là nguyên nhân lão ta cùng với nhị phu nhân liên thủ.”

 ” Trần lão bản kia, xem thấy bình ngọc mình tâm tâm niệm niệm đã rơi vào tay người khác, có thể hay không cùng nhị phu nhân trở mặt không?” Tạ Thanh Kiều rất là hưng phấn, nhưng lại rất nhanh lo lắng:
 “Mà dù sao cái này là ngụy tạo, đến lúc đó nhị phu nhân xuất ra bình thật không phải hết thảy sáng tỏ sao?”

 “Lúc này Đường phủ bị vây chật như nêm, nhị phu nhân muốn cùng lão ta liên lạc truyền mật thư ra đã là việc khó, huống chi là 1 cái bình? Bà ta phải như thế nào mang ra khỏi chứng minh bình ở Đường phủ còn tại trong tay mình? Chỉ có thể viết 1 phong thư làm cho lão ta ổn định thoi.

 Nhưng chúng ta đừng quên, Lâm huynh sẽ làm hắn ổn định sao? Hắn nhất định sẽ đem rêu rao đến lỗ tai Trần lão bản làm cho hắn tin tưởng mình mắt thấy mới vì thật!”

 Quả nhiên, thư của nhị phu nhân không có thể làm cho Trần lão bản ổn định. Hắn là người đa nghi, cho tới bây giờ chỉ tin vào hai mắt của mình. Hôm nay làm cho thủ hạ hắn thấy bình ngọc trong lòng đương nhiên giận dữ. Quả nhiên, lời phu nhân kia không thể tin hoàn toàn. Cũng đúng, bà ta ngay cả người trong nhà cũng có thể bán đứng, còn có cái gì làm không được?

 Những thứ gạo cũ này phóng tại nơi này của mình như một bọc thuốc nổ, tùy thời sẽ bị quan sai tìm ra. Đến lúc đó Đường phủ nhị phu nhân đương nhiên có thể phủi sạch sẽ, còn chính mình sao đây? Lúc này quyết định, cả đêm đem gạo cũ cùng hàng hóa tiểu thương cùng nhau chuyển ra!

 Khi Lâm Mặc tuyên bố kết án trong Đường phủ cao thấp một mảnh sắc mặt vui mừng lại duy chỉ có thiếu Tạ Thanh Kiều.

 “Vì cái gì, vì cái gì không có nhị phu nhân? “

 Trong phủ Lâm Mặc, từng đợt rống giận truyền ra.

 “Chẳng lẽ huynh cũng thu gì của bà ta sao? Cái Trần lão bản kia rõ ràng khai ra nhị phu nhân, vì sao lại không? !” Tạ Thanh Kiều nỗ lực khắc chế chính mình, hai tay đặt lên bàn để mặt bàn lạnh buốt làm cho mình nhịn xuống. Nữ nhân kia, dùng ngự y độc hại tướng công nàng, lại để cho Đường phủ sa vào tử tội mất đầu, vì sao Lâm Mặc muốn tha một lần cho bà ta chứ? ! Rõ ràng đêm đó Trần lão bản làm nhân chứng, vật chứng đều có được, rốt cuộc là vì cái gì?

 Trầm mặc hồi lâu Lâm Mặc đột nhiên xuất ra một vật đưa cho Tạ Thanh Kiều:
 “Đây là đại gia Đường phủ vì đáp tạ ta mà tặng cho ta.”

 “Đây là cái gì?” Tạ Thanh Kiều có chút buồn bực, Lâm Mặc lúc này xuất ra 1 cái ngọc bội không giải thích được làm chi?

 “Muội nhìn kỹ một chút, chẳng lẽ không cảm thấy được nó có chút quen mắt sao?”

 Tạ Thanh Kiều hồ nghi nhìn hắn một cái, tiếp nhận ngọc bội trầm ngâm hồi lâu:
 “A… Này, đây không phải là ngọc bội của muội sao?”

 ” Ngọc này là gáy huyết ngọc.” Lâm Mặc nói. Trước đó vài ngày Đường Hạo Nhiên đúng là đến trong phủ của hắn đáp tạ hắn, hắn chỉ muốn gáy huyết ngọc này. Mặc dù Đường Hạo Nhiên mặt lộ vẻ khó xử, bất quá cuối cùng vẫn là cho hắn.

 “Vậy thì thế nào?” Tạ Thanh Kiều không sao cả đem ngọc bội đặt lên bàn, mới vừa muốn tiếp tục truy vấn nhị chuyện phu nhân lại phát hiện Lâm Mặc giờ phút này dị thường nghiêm túc.

 “Ta so với muội lớn tuổi hơn năm tuổi.”

 “Ừ, sao?” Tạ Thanh Kiều sững sờ, như thế nào đột nhiên lại kéo đến chuyện hơn nhau đây?

 “Muội có biết lúc trước muội bị Tạ thúc ôm đến nhà ta lúc đó bộ dáng thế nào không?” Không đợi Tạ Thanh Kiều trả lời, Lâm Mặc tiếp tục nói:
 “Muội đương nhiên không biết, bởi vì khi đó muội chỉ là đứa trẻ trong tã lót thôi. Bất quá ta nhớ được, ta nhớ được rất rõ ràng kia là một hài nhi toàn thân mang máu. Ngực bị đâm một đao vốn nên là người chết lại ngoài ý muốn còn sống.” Cho tới khi hắn đến tư luật nha môn sau còn có thể không ngừng hồi tưởng trước cái đêm mười chín năm kia, tại trên người Tạ Thanh Kiều rốt cuộc đã xảy ra thảm án như thế nào.

 “Huynh.. Huynh nghĩ cái gì?” Tạ Thanh Kiều cảm thấy mơ hồ có chút sợ hãi:
 “Huynh nói muội không phải là nữ nhi ruột của cha muội sao

 “Gáy huyết ngọc này là 1 cô gái lúc xuất giá được bạn thân mình tặng cho. Nhưng theo ta được biết Tạ thẩm cũng không có bằng hữu như thế, vậy muội gáy huyết ngọc thuở nhỏ mang là từ nơi nào đến?”

 Tạ Thanh Kiều ngây ngây ngô ngô từ Lâm phủ đi ra. Lâm Mặc nói khối ngọc bội là đại phu nhân Đường phủ đưa cho bạn tốt Tô Mạn. Về sau Tô Mạn đem ngọc bội mang tại trên người nữ nhi của mình, chính mình lại ngoài ý muốn bỏ mình. Lâm Mặc không biết tại người trước mắt hắn nhưng thật ra là tá thi hoàn hồn, đứa trẻ kia đúng là đã chết rồi, sở dĩ sống lại là vì bị Tạ Thanh Kiều xuyên qua mà đến mới có sinh mạng.

 “Có đôi khi giao phạm nhân cho triều đình dùng luật pháp đến xử lý, đối với 1 người không hẳn mà sẽ là một loại tiếc nuối!”

 Lời Lâm nói còn ở tiếng vọng bên tai, Tạ Thanh Kiều lại không biết mình một bước sau nên đi như thế nào.

Chương 58: Đại kết cục


Tạ Thanh Kiều bị bệnh, này thật sự là ngoài ý liệu của Đường Hạo Dương. Nhìn xem người trên giường ngủ say, Đường Hạo Dương nghĩ nếu lúc trước nàng cũng là như vậy coi chừng mình, chỉ là hiện tại hai người đều vì mỗi người. Nàng chính là như vậy chiếu cố mình hai năm, kế tiếp để cho hắn chiếu cố nàng cả đời được rồi.
 “Thiếu phu nhân thân thể liên tục tốt, như thế nào đột nhiên liền bị bệnh?” Hoa hồng cũng nhanh chóng đứng ở một bên, tục ngữ nói người khỏe bệnh tới thì như núi đổ, bệnh đi thì như kéo tơ, Tạ Thanh Kiều bệnh này sợ là không nhẹ. Này đều ba ngày, nằm trên giường hỗn loạn, đại phu chỉ là nói thiếu phu nhân vất vả lâu ngày thành bệnh lại dính vào phong hàn nên mới như thế.

 Vất vả lâu ngày thành bệnh ? Đường Hạo Dương kinh ngạc nhìn xem đại phu: “Đường đường Đường phủ thiếu phu nhân làm sao sẽ vất vả lâu ngày thành bệnh ?”

 “Này…” Đại phu lau mồ hôi:
 “Tam thiếu phu nhân trong lòng máu bầm không tiêu cho nên mới phải hôn mê. Thêm nữa tâm không yên khiến cho hỏa công tâm.”

 “Biết rồi, ngài nỗ lực kê thuốc.” Đường Hạo Dương xua tay, lại ngồi trở lại mép giường. Nhìn xem người trên giường sắc mặt trắng bệch hắn như thế nào không biết chuyện trong lòng người này suy nghĩ. Kể từ khi sau chỗ Lâm Mặc trở lại liền một bệnh không dậy nổi, hẳn là cùng Lâm Mặc với tội của nhị phu nhân không chừng có quan hệ.

 Đang khi hôn mê Tạ Thanh Kiều ngủ cũng không yên ổn, ngực vết sẹo liên tục mơ hồ đau, nàng nghĩ tỉnh lại lại thủy chung vẫn không tỉnh lại. Tạ Thanh Kiều cảm giác mình lọt vào một giấc mộng thật dài, trong mộng kia có người phụ nữ cùng nàng mỉm cười.

 Người phụ nữ vẻ mặt hạnh phúc khẽ lắc lắc hài nhi trong ngực:
 “Hài tử biết không, hảo hữu của mẫu thân đến Đường phủ Vân Châu tới, chưa từng nghĩ nàng thế nhưng trở lại thăm ta. Đây là ngọc bội khi ta xuất giá nàng ấy đưa cho nương, nương hiện tại đem nó cho con. Nương từng cùng nàng qua, nếu hai nhà đều sinh con trai liền làm huynh đệ, nếu là một trai một gái liền kết thân gia. Hài tử, con nếu là lớn sẽ trách cứ mẫu thân không được sự đồng ý liền gả con cho người ta…
 A… không biết nàng hiện tại ra sao đây? tại Đường phủ qua được sao? Ngô, nghe nói nàng sẽ ở trạm dịch nghỉ ngơi , mẫu thân mang con cùng đi đón nàng ấy được không? Không chừng nàng ấy sẽ rất cao hứng đây.”

 Thì ra là, đứa trẻ con kia nguyên danh là thế. Tạ Thanh Kiều như có điều suy nghĩ, đột nhiên lại nhớ tới cái gì, hướng phía người phụ nữ kia hô:
 “Không… Không cần phải đi!” Nhưng phu nhân kia tựa hồ không nghe đến, gọi nha hoàn xuất phủ.

 Trong giấc mộng, Tạ Thanh Kiều rõ ràng chứng kiến phu nhân kia cùng hảo hữu đúng là đại phu nhân, đại phu nhân lúc tuổi còn trẻ! Đợi một chút, đứa bé cạnh đại phu nhân kia như thế nào nhìn quen mắt như vậy? Nhất là nụ cười hở hai cái răng nanh, như thế nào càng xem càng cảm thấy giống như là Đường Hạo Dương?

 Tạ Thanh Kiều đứng ở bên cạnh các nàng, nghe các nàng nói chuyện với nhau chuyện lý thú trước kia. Đây mới thật là giấc mộng sao? Vì sao nàng cảm thấy chân thật như thế.

 “A? Hắn lại cưới người nữa?”

 Đại phu nhân cúi đầu tròng mắt:
 “Là nữ như của đại thương nhân Khánh Châu hầu hứng tài, cũng là vì làm ăn Đường phủ.”
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_31 end
Phan_gio_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog